28/04/2021
Cớ sao hai đứa chúng mình
Còn yêu hờn giận để tình phôi phai
Cớ chi em phải đắng cay
Dầu không yêu được cũng ngày từng thương
Cớ gì anh vẫn vấn vương
Duyên mình đã cạn thêm buồn xót xa
Cuộc đời tan hợp phong ba
Huống chi tình vẫn chưa hòa nợ duyên
Phải chăng số kiếp oan khiêng
Gặp nhau là để gieo phiền khổ đau
Trên vòng quỹ đạo lẽ nào
Ngược chiều va chạm con tàu vỡ tung
Trên đường bay chẳng có cùng
Tự do là thứ lạnh lùng trái tim
Sông dài biển rộng cánh chim
Em mơ suối biếc đồi im vô tình
Trong lòng ảo sắc lung linh
Nào hay tự bỏ chính mình lãng quên
Tuổi đời hiu hắt buồn tênh
Xuân xanh đâu thể giữ bền thời gian
Tình yêu khó sánh giàu sang
Mong manh ai biết gian nan đổi dời
Chỉ vì giả tạo lòng người
Niềm tin không trọn nên đời long đong
Cớ chi em phải bận lòng
Còn quyền vui được cứ ròng vui đi
Đời còn cho phép vậy thì
Bây giờ hết hạn còn gì để vui
Giận hờn tình cảm đi lùi
Tình mình sao nở chôn vùi vào đêm
Bao nhiêu ngày tháng êm đềm
Lẽ nào kỷ niệm đành dìm lãng quên
Tình này duyên phận chẳng nên
Cũng đành buông gánh sầu bên cõi lòng
Hỏi rằng em có buồn không
Mai đây hết gặp giữa giòng đời trôi
Nhớ thương hồi tưởng cũng rồi
Có chăng giấc mộng bồi hồi lòng đau
Tháng ngày rồi cũng qua mau
Mà những niềm đau cứ mãi theo sau
Tình mình thôi chẳng thể nào
Cũng đành mặc kệ cho nhau vô tình
Hết rồi ý nghĩa niềm tin
Nổi đau ám ảnh sầu tình mãi thôi
Cơn đau nào cũng sẽ nguôi
Thì tình cũng đã hết rồi say sưa
Ngày nao mơ được đón đưa
Giờ nhìn cảm giác mến ưa không còn
Vì lòng tự trọng đau dồn
Làm sao vứt khỏi linh hồn tổn thương
Nhìn nhau không nói thêm buồn
Lặng thầm tình cũng dần buông ước thèm
Cũng đành cố gắn quên em
Vì tình thương đó người đem vứt rồi
Còn chăng lạnh nhạt phai phôi
Không muốn nhìn người lại phải đau thêm
Bão giông cũng đã qua đêm
Mong bình minh nắng dịu êm bắt đầu
TQN