Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

BỨC TƯỜNG GAI

BỨC TƯỜNG GAI
Khi đứng trên một người khác ,
người ta luôn tỏa ra vẽ lạnh nhạt và coi đó là một món nợ nằn .
khi đứng dưới một kẻ ,
người ta luôn tỏa vẽ ấm áp và coi đó là một vinh hạnh cho đời mình .
tôi căm giận những thứ người thua cả súc sinh ,
chỉ có tầm nhìn của một loài thú vật .
lương tâm họ được tạo lại bằng vật chất ,
người sa cơ họ nhìn nhỡ và đói xử tệ hơn con chó giữ nhà.
đời là thế sao làm tôi đau lòng quá.
thứ quái quăm sao cứ khuấy động bao yên bình ,
qua bóng đêm mong tỏa rạng bình minh .
khi ánh sáng vạch trần ra mọi trơ tráo ,
kẻ lưu manh sẽ phải nhận một cái giá kinh hoàng.
rồi đừng kêu than ,đừng khóc thảm ,
với nhừng gì gian ác đã làm trước đây .
ta luôn muốn gieo mần nhân ái .
đem tấm lòng xóa mọi oan cường ,
nhưng người nghèo tấm lòng thua rơm rác,
kẻ gian hùng lời bôi bác lưu manh .
kẻ gian hùng dù lời nói bất lành ,
hoặc hung hãn ,kẻ yếu hèn vội vàng khuất phục .
kẻ mạnh thời tất cả mình làm đều đúng ,
dù việc làm có hà hiếp một ai.
người thất thế muốn giúp người nhưng lực bất đồng tâm .
và nhiều khi được nhận lại là sự phủ phàng ,
vì con người có bao kẻ thua cả súc vật ,
quên nghĩa ân qua cầu rút ván.
giúp cho người mình tự chuốt lấy nghiệt oan .
lòng căm giận tự đọa mình sa ngã .
trong cổi đời biết bao buồn bã ,
những con người với khói ốc bàn tay ,
trời đã ban cho họ một trí tài ,
nhưng họ đã làm gì với 2 công cụ đó ,
có ích cho mình lại bác lợi ích người ta ,
trách người khác sanh lòng trất ẩn ,
nhưng lòng mình chẳng đặt trọn một niềm tin ,
người nhìn người so nhau cái dạng hình ,
cái võ bao ấy ngày ngày thay đổi ,
tấm lòng kia cũng gian manh tráo trở .
chứ có đâu trước sau như một.
chính đều đó đã làm ta ngao ngán ,
nhưng đường về ta biết ra sao, 
khi khắp lói, ngõ nào cũng dầy đặt.
bẩy tỷ người đông nhiều đến thế,
sao giữa đời ta vẫn bước bơ vơ ,
đứng gần nhau mặt đối mặt dạ hững hờ.
mắt nhìn liếc trơ trơ lòng sỏi đá .
nhìn thấy nhau trong giây phút lòng bao khó chiệu ,
cái đầu kia luôn chỉ biết hiểu cho riêng mình .
nhìn thấy nhau nhưng lòng muốn vứt bỏ ,
bước ngan qua chẳng muốn ngó thấy nhìn ,
nhìn thấy nhau như một điều nhơ nhuốt ,
những rẽ chia kia có tự bao giờ, 
ta ngẹn lời không sao thỏa tả .
ôi cuộc đời có hối hả gì đây,
ta cảm thấy thấy trái đất nầy đảo quây .
trong tầm mắt một vách tường gai nhọn.
TRỊNH QUỐC NHƠN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét