01/09/2020
Nghiệp thơ ca ôi đời bạc bẽo
Vắt máu tim dưỡng khéo vầng thơ
Cho lòng khô héo bơ vơ
Tình rơi giữa chợ nhạt mờ yêu thương
Gieo mộng mị vu vương lơi lả
Để được gì khi xạ duyên đau
Nặng lòng khao khát ngọt ngào
Mà tim xé mảnh để trao đắng sầu
Gieo chữ tâm thì âu thế sự
Nhiều mỉa mai con chữ tả tơi
Tình đời may rủi rã rời
Thăng trầm dâu biển lòng người đa đoan
Trót thương cho anh Hàn Mặc Tử
Bán vầng trăng sầu lự gầy hao
Bán hồn bởi cảnh ba đào
Tình yêu chìm nổi dạt vào nơi đâu
Thương Tản Đà còn sầu ôm khối
Mơ chị Hằng trong cõi hư vô
Dệt bao nhiêu chuyện mơ hồ
Để lòng xây đắp nắm mồ đam mê
Thơ làm chi đường về hiu quạnh
Lá vàng rơi thu lạnh buồn duyên
Ngỡ ngàn trăn trở triền miên
Niềm vui gió thoáng ưu phiền mây trôi
Đoạn thiên sầu lòng thôi chở nặng
Vứt niềm đau cho lặng cuồng phong
Cho qua mấy nẻo bão giông
Sao còn mộng mị để lòng hoang mang
Tình ảo đan ngập tràn ý sống
Mà tim buồn rũ vọng sầu mang
Nụ cười chua chát bẽ bàng
Lệ tuôn giá buốt dở dang câu nghiền
Người tìm đến gieo duyên mấy buổi
Rồi đảo điên thay đổi rời xa
Thương yêu cảm xúc thoáng qua
Nỗi buồn thực tế như hoa mười giờ
Say chút tình men thơ lãng mạn
Như lữ hành vô ngạn hợp tan
Mới vừa ngâm khúc khải an
Ngưng vang âm điệu vội vàng chia ly
Nghiệp thơ ca sầu bi ảo mộng
Chốn giang hồ giả lộng lẫn chân
Làm thơ giải tỏa phân vân
Chứ đừng mê đắm cho thân lụy phiền
TTTK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét