Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

CHẲNG THỂ YÊU THÊM

CHẲNG THỂ YÊU THÊM

Chẳng thể yêu thêm được nữa
Tim lắm tật nghiền chẳng chữa lành đâu
Địa đàng lang cỏ sản sâu
Thiên đàng mù mịt u sầu mây đen
Mặt trời nóng nổi bon chen
Trăng khuya lành lạnh thùa thèn bóng trơ
Gió lùa ngọn cỏ phất phơ
Hắt hiu sao lại giặt giờ thâu canh
Qua nhiều con phố lanh quanh
Con đường bụi bã bước nhanh một mình
Hết ghiền âu ấp bóng hình
Cay niềm nhung nhớ sao tình lung lay
Hết còn thương thiết tưởng hoài
Mà sao thấy cỏi đọa đày lưu mang
Bao duyên xưa củ lỡ làng
Bao tình nghĩa củ xa ngàn chân mây
Bây giờ trơ ttrọi thân gầy
Không tình không nghĩa tháng ngày buồn tênh
Hỏi lòng còn nhớ hay quên
Mà sao man mác đẫm lên mắt buồn
Vườn mây chẳng bóng người thương
Địa đàng khô héo cây vương tâm tình
Giọt sương tan vọi bình minh
Vội vàng tia nắng bỏ mình trong đêm
Trăng tròn trăng khuyết thay phiên
Mà tim tôi vỡ biết tìm gì thay
Chẳng còn yêu nữa thêm ai
Mong lung sao lại tưởng hoài mê mang
Khói bay lang tỏa không gian
Lạc đường đôi cánh chim ngàn dặm xa
Thiếu tình thiếu bạn mình ta
Cầu vòng luôn khuyết khi mà mọc lên
Chất ta số phận vô duyên
Còn ai nhớ mặt đặt tên riêng mình
Cỏ nhờ sương đượm giọt tình
Còn ta biết sống tựa tin đâu giờ
Sống mà như thể nhỡn nhơ
Không tiền không chổ tựa nhờ sống sao
Đêm dài muôn ánh vì sao
Luôn luôn khoảng cách với nhau thật buồn
Còn ta còn thảm buồn hơn
Thân không ánh sáng cô đơn một mình
Muôn người nhìn tợ vô hình
Thấy như không thấy trong tình hư vô
Hạn thời cây cỏ còn khô
Sóng muôn luồng dữ đẩy xô nhau hoài
Còn ta mòn mõi thân gầy
Không nuôi trí sống ngày ngày thêm hao
Đâu nguồn tri kỹ thân giao
Sống đây chỉ tợ một một màu của đêm
Giữa chiều cảnh vật êm đềm
Hoàng hôn nhuộm tím phủ chìm ngàu trong
Tìm đâu hạnh phúc trong mong
Với người thân thuộc ta không tròn tình
Phụ người phụ cả chính mình
Để giờ lơ láo vóc hình gầy hao
Thấy trong cuộc sống lao nhao
Cùng đường ta biết cách nào mở ra
Phụ lòng trời biển bao la
Phụ ân phụ nghĩa những là thiêng liêng
Một mình thân bảo chưa yên
Sao mà nghĩa đáp ơn đền cho ai
Sương mờ mù mịt chim bay
Cây kia chết gốc tương lai đâu còn
Còn chút úa vàng hao mọn
Cố vùng dậy lắm nhưng còn sức đâu
Cằn cây còn tượm lủ sâu
Muỗi vần hút máu tranh nhau rủ là
Nảo nề mê muốn ngày qua
Mõi mòn thân xác của ta rã rời
Không còn thương luyến cuộc đời
Ngắm chiều sao vẫn rối bời tâm tư
Tâm không định được chữ như
Cũng không thương mến chữ ưa cổi phàm
Nhìn người dạ chán lam nham
Đam mê tan tợ khói lam chiều tà
Muốn ham chi cổi người ta
Sông mê bể khổ vẫn là xưa nay
Nhưng ta chưa được rủ ngay
Vì còn nặng nợ sông dài biển dâu
Nặng đời núi thẳm vực sâu
Nặng tình đất rộng trời cao chưa tròn
Nghĩa ân đền đáp chưa tròn
Nghiệp xưa đạo cả vẫn còn chưa an
Nên dù đã chán thế gian
Nhưng sao chưa thể thanh nhàn gió trăng
Đời người trăm trải gian truân
Mất còn định bởi cân phân lẽ trời
TQN:diễn tâm thơ
21/01/2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét