Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020

KIẾP NỔI TRÔI

KIẾP NỔI TRÔI
03/04/2013

Vàng nào lại thử lửa than
Gian nan thử sức thời gian thử lòng
Tội cho thuần ngọc sáng trong
Để ngoài gió bụi bám lồng mờ phai
Ai cùng cảnh ngộ như ai
Đã trong hiểu rỏ đắng cay lòng người
Người ta sung sướng vui tươi
Dại chi bén luỵ dở cười hay không
Mình đây thật dạ thật lòng
Người ta vô cảm chớ hòng cầu chi
May tương tri kỷ dễ gì
Tỷ người đua lợi chớ vì bận tâm
Gửi lòng mây gió xa xâm
Luôn luôn khoảng cách chẳng nằm chung nơi
Vạn vì sao ấy rồi rơi
Trăng kia tủi lạnh đôi côi bạn hằng
Còn ta không chổ tựa chân
Lơ lơ lững lững chẳng gần trên kia
Phải nào do sự phân chia
Bầu trời mặt đất xa lía nước trăng
Hoà chung là bóng âm thầm
Bạn hằng ơi hởi xa xâm thật buồn
Hai ta đều hướng về nguồn
Trách cho hai tỉnh hai đường chẳng chung
Ước chi tương hội nhau cùng
Cho hai lối mộng về cùng một nơi
Ước chi thâu lại đất trời
Biết là bé nhỏ sao người vẫn xa
Cầu lam xin nối nhịp qua
Buồn vì thiếu chất xây mà nên cây
Tay không trên cổi thế nầy
Biết ai cho tựa nhờ vai chút tình
Để làm duyên bắc cầu xinh
Nối liền hai bến hợp tình lói chung
Sông sâu nước chảy lạnh lùng
Tập bơi để lội qua cùng với nhau
Nhưng mà vẫn sợ làm sao
Sợ người hờ hững tình đau tủi đời
Thuyền kia đã có an nơi
Hay còn trôi nổi như tôi một mình
Bước đi trong cổi tiêu linh
Thế gian ai cảm cảnh tình cho ai
Lòng người ích kỷ phủ dầy
Nhỏ nhoi lòng dạ đắng cay giữ lòng
Bến bờ xa lắc chờ trông
Sợ thân yếu đuối bơi không tới bờ
Thì rằng đấm đuối sức rồi
Mong ai cứu vớt mà người vô tâm
Tôi đang giữa trốn thâm trầm
Tìm trao tri kỷ âm thầm u tư
Con thuyền trôi dạt lưỡng chừ
Mà sao bến đến vẫn thời xa xâm
Lỗi niềm câu hẹn trăm năm
Dâu kia héo úa thân tằm trơ vơ
Ươm mầm nối nhịp câu thơ
Để làm duyên sống mà nhờ tháng năm
Kiếp nghèo nghĩa cũng lạc tâm
Đêm đêm tủi phận héo bầm ruột gan
Ngồi nhìn tưởng chết thời gian
Rụi tàn mơ ước lỡ làng đường may
Lạc loài thân gió chim bay
Mà chưa đất đậu dừng ngày rong rêu
Có ai sang sẽ niềm yêu
Đời buồn như buổi chợ chiều vắng tanh
Bến hò bến hẹn dâu xanh
Đèo bòng mơ ước rã nhanh sắc lòng
Không tiền không phận chờ trông
Ví như sìn bụi bởn lòng người qua
Tím buồn cả một đời hoa
Dạt trôi giữa trốn phong ba tình trường
Lục bình trôi giữa giang tương
Không nơi bám rể nơi nương tựa nhờ
Sóng xao gió mãi dập dờ
Người ta xô đẩy lựng lờ mãi trôi
Phù du bám gót chân đời
Tím buồn giắc mộng ngàn khơi dịu vời
Ai người tương cảm hằng ơi
Cuộc đời như thế thì thôi chán trường
Tình yêu đong đếm đo lường
Chỉ là vọng chấp chứ đương nổi gì
Đã yêu nào sợ luỵ chi
Nên câu chung thuỷ dể gì thành đâu
Yêu người tình ấy đậm sâu
Dầu người quên bỏ ta đâu phai tình
Bên lề hạnh phúc đói nhìn
Ai êm ai ấm mặc tình gió mưa
Nhắm đôi mắt lại còn ưa
Bóng hình thương mến vẫn chưa rời lòng
Lục bình trôi nổi trên sông
Một màu bông tím giải giòng gió sương
Đồi nghèo thiếu kém tình thương
Nên đành chấp nhận thua nhường mà thôi
Thuý hằng ơi hởi bạn ơi
Đôi lời tương cảm cùng người với thơ
Đời còn muôn nẻo bến bờ
Sợ là ngắn ngủi kiếp người dở dang
Thôi thì dẫu mãi ngồi than
Phí cho tất cả thời gian xót còn
Lòng mình chẳng phụ sắc son
Vấp chân đứng dậy chứ còn chờ chi
Chờ cho ai đỡ năng vì
Lửa gần nước ở xa thì nặng thêm
Một lần vùi nát con tim
Máu nguồn còn chảy còn tìm ước mơ
Vết thương xin chữa lành thôi
Dầu rằng vẫn sống nổi trôi lục bình.
03/04/2013
TQN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét