16/09/2013
EM ,một người con gái đẹp ,
Em dịu dàng và rất mực đoan trang ,
Nhưng linh cảm đã nói với anh rằng ,
Cuộc tình rồi như thuyền không cặp bến ,
Em nhìn anh ánh mắt hiền triều mến ,
Cả một trời hy vọng với tình yêu ,
Em mỉm cười sưởi ấm áp lòng anh ,
Còn anh thì dấu cười trong khoảng lặng ,
Trước mắt ta con đường không bằng phẳng ,
Mà tình thì như cơn lốc lăng quay ,
Anh tránh nhìn vào em sợ ngất sây ,
Mai lỡ cách khó nguôi ngoai sầu đắng ,
Anh không nhìn sao lòng anh rung cảm ,
Giọng nói em sao ấm áp dịu kỳ ,
Tia mắt nhìn bao triều mến quan tâm ,
Anh xao động trước tấm lòng chân thật ,
Anh vào đời còn hai bàn tay trắng ,
Chẳng thể lo được êm ấm cho em ,
Trong linh cảm thấy màng tối trời đêm ,
Sẽ che khuất con đường tình đôi lứa ,
Anh hiểu rằng bên em bao hạnh phúc ,
Nở mùa xuân lòng mở nhạc từng bừng ,
Trời nắng hạn bõng rào rạc mưa tuôn ,
Như vô tận một nỗi niềm đánh thức ,
Trong tâm cảm thấy lòng bao náo nức ,
Cũng ngẹn lòng ngăn cảm xúc con tim ,
Sợ bao lo sợ tràn ngập rung lên ,
Trong xa thẳm đôi mắt buồn rũ rượi ,
Lòng răn lòng đời mình bao rong rủi ,
Chữ tình mình như chùm gửi mong manh ,
Gạt qua đi chút vụng dại thương thầm ,
Khi đường mai hai hướng đời biền biệt ,
Mà linh cảm đã ứng thành sự thiệt ,
Trong tâm khảm bao thảm nảo đau mang ,
Đã biết trước sao vẫn thấy ngỡ ngàn ,
Không tránh được khi duyên phần may rủi ,
Trong tim anh em đã thành khuôn mẫu ,
Dù tháng năm làm củ kỷ bào mòn ,
Cũng không đổi được một trái tim son ,
Và mất em là mất đi bao ý sống ,
Dù mai đây trên bước đường mở rộng ,
Bao đổi mới bao mời gọi ru lòng ,
Không lắp được vào khoảng trống trong anh ,
Và khoảng ấy là để giành mãi mãi ,
Mất em rồi tâm hồn anh trống trải ,
Thấy muôn người nhưng khép lại cửa lòng ,
Bao kẻ đến anh đều thải chói từ ,
Vì nơi ấy là của em mãi mãi ,
Thuyền tình ta không đi vào bờ cổi ,
Mãi lạc loài nên mãi mãi bơ vơ ,
Trong bao la cơn sóng gió giặt giờ ,
Nụ cười ấy anh dấu vào ký ức ,
Trốn phong xa trong chợ đời tấp nập ,
Bến hẹn hò em đã thoả cùng ai ,
Còn nơi đây anh nặng bước tương lai ,
Giọt nước mắt rơi vào trong khoảng lặng ,
Nhớ những khi anh trộm nhìn dáng ngọc ,
Bước dịu dàng và xoả tóc thề buông ,
Trong phòng đêm với bè bạn chung đường ,
Tình hai đứa nở bừng trong e ngại ,
Ngồi cách nhau lòng đã mong gần lại ,
Mộng ước thèm hoà nhịp thở yêu thương ,
Trong ánh mắt bao say đắm vô thường ,
Môi cười khẻ với giọng mềm ấm áp ,
Trên thuyền tình đương mình cùng bảo táp ,
Nên linh cảm bao lo sợ bất an ,
Mà giờ đây đã trôi lạc sóng đàng ,
Anh cô độc giữa giòng đời nghiệt ngã ...
TRỊNH QUỐC NHƠN
16/09/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét